Rắn Mập Muốn Giảm Cân

16/12/2023 16:52 352 lượt truy cập

Trà Xanh biến thành mèo.
Chương 1 - 5

Báo cáo

1.

 

Ánh trăng sáng của Lục Tầm xảy ra tai nạn xe cộ. Khi cô ta gọi điện lần cuối cho Lục Tầm thì tôi đang chơi game trong vòng tay anh ta.

 

 

Giọng nói ở đầu dây bên kia cực kỳ yếu ớt khiên cả người anh ta căng thẳng: "Lục Tầm,. . . em. . . em không chịu nổi nữa rồi. . . Em. . . yêu anh!"

 

 

Bạn trai tôi gióng như phát điên mà đẩy tôi ra ngoài, mắt đỏ hồng;: "Diệu Diệu, em đang ở đâu? Diệu Diệu?"

 

 

Tôi tắt trò chơi, tỉnh táo nhìn vẻ mặt mất bình tĩnh và hoảng sợ của anh ta. Con mèo nhỏ đang nằm ngủ ở một góc salon đột nhiên thức tỉnh, đi về phía anh ta.

 

 

Tôi cười khổ, chẳng trách lúc trước lúc đặt tên cho mèo con, anh ta nằng nặc đòi đặt tên cho nó là Diệu Diệu.

 

 

Còn tự cho mình thông minh, giải thích với tôi: "Là Miêu Miêu, không phải là Diệu Diệu." Hóa ra là để nhớ tới ánh trăng sáng của mình.

 

 

Tôi vươn tay định ôm mèo con nhưng nó lại nhe răng dọa tôi còn muốn cào tôi. Tôi bị dọa mà rụt tay lại. Rõ ràng nó luôn bám dính lấy tôi.

 

 

Lục Tầm không chịu tắt điện thoại, giải thích qua loa với tôi rồi vội vàng chạy ra ngoài để lại tôi và con mèo trở nên quái dị này.

 

02.

 

Tôi đổ thức ăn mèo cho nó, nhưng nó lại chẳng thèm để ý chút nào, mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Trời đang mưa nên chẳng nhìn thấy gì cả..

 

 

Tôi dịch chuyển ghế lười, ngồi bên cạnh nó: "Diệu Diệu, đang nhìn vậy thế? Lục Tầm sắp về rồi, ngoan nhé!"

 

 

Diệu Diệu quay đầu nhìn sang, đôi mắt tròn vo trở nên ác liệt, nhìn về phía tôi, tức giận gào rống: "Miêu ô!"

 

 

Nó cấm tôi không được đụng vào nó. Tôi lo lắng nó bị bệnh nên lấy balo mèo đội mưa đưa nó đến bệnh viện thú ý.

 

 

Sau khi kiểm tra cẩn thận, bác sĩ nói nó không có vấn đề gì có thể tâm trạng không tốt hoặc tôi đã làm gì chọc giận nó, chờ một khoảng thời gian nữa là sẽ lại bình thường thôi. Vì thế, tôi và nó ‘chiến tranh lạnh’ chừng hai ngày.

 

 

Đến khi Lục Tầm mang theo vẻ mặt mỏi mệt trở lại, con mèo từ nhà cây nhảy ‘vèo’ một cái nhào vào lòng anh ta nhanh hơn tôi giống như xa cách lâu ngày gặp lại vậy. Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng không biết là không đúng ở chỗ nào.

 

 

3.

 

Mèo con chỉ ăn thức ăn do Lục Tầm đút, ngủ cũng nằm cạnh Lục Tầm, chỉ cần tôi và Lục Tầm thân mật thì nó như phát điên mà cào tôi.

 

 

Lục Tầm nghi ngờ hỏi tôi: "Sở Hi, rốt cuộc em làm gì nó thế?"

 

 

 

Tôi không nói gì. Diệu Diệu làm vỡ ly thủy tinh, chân bị xước một vệt nhỏ mà con mèo kia nhảy vào trong lòng Lục Tầm.

 

 

Lục Tầm trách tôi: "Sao em không cất gọn ly nước chứ?"

 

 

Tôi trừng mắt nhìn con mèo, nói tôi không hề bầy bữa. Con mèo tròn trịa đáng yêu đang vùi trong lòng Lục Tầm, nhếch miệng đắc ý cười nhìn tôi. THật giống như đang tranh sủng vậy, tôi nghi ngờ nhìn thêm một lúc.

 

 

Cuối cùng, để kiểm chứng suy đoán của tôi, vào một buổi tối, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch bên ngoài, chỉ thấy không hiểu Diệu Diệu lôi từ đâu ra một bức ảnh cũ, ngay dưới ánh trăng tròn vành vạnh nhìn xuất thần.

 

 

Tôi tiến lại gần, rõ ràng nó tìm thấy bức ảnh chụp chung của Lục Tầm và ánh trăng sáng của anh ta – Hà Diệu Diệu. Tôi đã từng vì bức ảnh này mà cãi nhau với anh ta, anh ta nói sẽ xử lý ổn thỏa. Sau đó, tôi không còn nhìn thấy bức ảnh này nữa, cũng không biết anh ta giấu ở đâu.

 

 

Tôi thản nhiên tiến lại gần, cầm bức ảnh kia, xé vụn. Diệu Diệu vươn móng định cướp lấy, miệng còn grừ grừ giận dữ, ánh mắt kia không khác nào Hà Diệu Diệu trong bức ảnh cả.

 

 

4.

 

Trong mắt tôi, Lục Tầm là đối tượng kết hôn lý tưởng: nhẹ nhàng, ân cần, lịch sự và cầu tiến. Vào mỗi dịp lễ hay ngày kỉ niệm, tôi đều nhận được những món quà do anh cẩn thận chuẩn bị.

 

 

Tôi biết sự tồn tại của ánh trăng sáng của anh ta. Hai người họ yêu nhau từ khi còn trên ghế nhà trường, loại người khiến người ta ghen tị. Sau đó, ánh trăng sáng xuất ngoại, hai người ở hai đất nước xa lạ rồi cuối cùng chia tay trong hòa bình, ngập tràn tiếc nuối.

 

 

Tôi không quá để ý, cho đến khi Hà Diệu Diệu gặp tai nạn xe cộ và qua đời và sự thay đổi của con mèo nhỏ bắt đầu, mâu thuẫn giữa tôi và Lục Tầm xảy ra liên tục.

 

 

Anh ta không hiểu vì lý do gì tôi rõ ràng rất yêu thương Diệu Diệu nhưng hiện tại luôn tranh giành tình cảm, trêu chọc lẫn nhau.

 

 

Tôi không hiểu vì sao anh ta không hề nhận ra Diệu Diệu bây giờ có địch ý khác thường với tôi? Tại sao không thể có chút thiên vị tôi trông cuộc chiến giữa tôi và nó.

 

 

Sau khi xé nát bức ảnh anh ta chụp chung với ánh trăng sáng kia tôi nói lời chia tay. Anh ta khóc lóc chất vấn tôi, tại sao lại trở nên như vậy? Vì sao lại vì một người đã mất. một bức ảnh trong quá khứ cũng không bằng tình cảm giữa chúng tôi suốt ba năm liền.

 

 

Tôi nhìn Diệu Diệu, nó toét miệng giơ móng vuốt về phía tôi. Ngày hôm sau, tôi thu dọn đồ đạc ra ngoài. Diệu Diệu nằm trên vai Lục Tầm, ‘Miêu ô, Miêu ô’ vài tiếng, giống như đang cực kỳ vui vẻ. Tôi xoay người lại, ôm lấy nó, bỏ vào trong ba lô mèo: "Quên mất không nói với mày, điều kiện chia tay là chúng ta cùng nhau nuôi dưỡng mày. Anh ta chăm mày từ thứ 2 đến thứ 5 còn tao là thứ sáu đến chủ nhật! Diệu Diệu, cuối tuần vui vẻ nha!"

 

 

 5.

 

Ban đầu, Diệu Diệu còn phá hoại đủ thứ để ép tôi buông tha cho nó, làm vỡ bình hoa, cắn đứt dây điện, kêu la suốt cả đêm. Ngày hôm sau, nó đắc ý nhìn tôi, meo meo hai tiếng, ra hiệu cho tôi nhìn màn hình máy tính đã bị nó làm hỏng.

 

 

Tôi cắn chặt hàm răng, thu dọn tàn cuộc. Sau đó lại mở hộp đồ ăn thượng hạng: "Hà Diệu Diệu, ở đây không có người ngoài, tôi khuyên cô nên từ bỏ đi, đừng kháng cự nữa!"

 

 

Dường như nó náo loạn cũng mệt mỏi, để mặc tôi vuốt lông, nằm sấp trên đệm: "Được rồi, để dễ nói chuyện, sau này nếu như tôi nói đúng vậy thì cô ‘meo’ một tiếng. Nếu như không đúng vậy thì cô không kêu, OK không?"

 

 

Nó không ngẩng đầu, ‘meo’ một tiếng.

 

 

Nhìn dáng vẻ không còn tính công kích nữa của Diệu Diệu, tôi cũng hạ hỏa: "Tôi biết chuyện giữa cô và Lục Tầm. Đáng tiếc, người chết không thể sống lại nữa, bây giờ tôi cũng chia tay với Lục Tầm rồi, vốn dĩ chúng ta cũng không thù không oán. Hôm nay cô đã chiếm thân xác của Diệu Diệu mà tôi yêu quý nhất, tôi cũng có quyền nuôi dưỡng cô! Cho dù tôi và anh ta đã chia tay nhau, cô cũng không thể lấy thân phận như xưa để ở bên cạnh anh ta được. Có lẽ rất nhanh cô sẽ có nữ chủ nhân kế tiếp đấy! Cho nên chúng ta làm hòa nhé?"

 

 

Nó không thèm để ý đến tôi. Một lúc lâu sau mới ‘Miêu’ một tiếng. Sau khi nó không còn phá hoại nữa thì tâm trạng tôi thoải mái hơn nhiều.

 

 

Tạm thời một người một mèo sống yên ổn với nhau, không xảy ra chuyện gì bất ngờ, yên bình trôi qua một cuối tuần.

 

 

Lúc Lục Tầm tới đón nó, anh ta vẫn giống như thường ngày, mang cho tôi một bó hồng như thường lệ. Tôi có chút xúc động nhưng vẫn ác động, ném bó hoa vào thùng rác ngay trước mặt anh ta: "Sau này không cần làm vậy đâu!"     

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
21/12/2023 15:21
265
20/12/2023 20:50
218
19/12/2023 11:15
232
18/12/2023 14:07
224
16/12/2023 16:52
314

Bình luận

Nội dung liên quan