"Các anh trai, hôm nay mọi người sao thế? Lại tập thể đùa kiểu này, quái vật nhện gì chứ?"
Khương Điềm vừa quay đầu lại nhìn tôi, trên mặt xuất hiện vẻ nghi ngờ.
Thế nhưng lúc này tôi đã khôi phục lại dáng vẻ con người, tất nhiên cô ta không nhìn ra được manh mối gì.
"Lục Âm, cô có hài lòng với người đàn ông tôi chọn cho cô không?"
"Song cô cũng không có quyền chọn, chỉ cần là đàn ông đoán chừng đều được."
Khương Điềm túm lấy tôi, đi về phía tên lưu manh.
Tôi hoàn toàn không hề phản kháng.
Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng cô ta, nghĩ đến dáng vẻ nhếch nhác của em gái.
Dường như ở góc độ của loài người, con gái bị đàn ông xa lạ bắt nạt là một chuyện rất tàn nhẫn.
Nhưng Khương Điềm lại làm như lẽ đương nhiên, dường như cô ta không phải một cô gái vậy.
Tôi cảm thấy có chút nực cười.
Rốt cuộc ai là quái vật đây?
Em gái không hề cho tôi biết, hóa ra thế giới bên ngoài tôi hướng đến lại có nhiều người càng đáng sợ hơn tôi nhiều.
Nếu như xẻ tim cô ta ra, chắc hẳn cũng tỏa ra mùi thối rữa nhỉ.
Tôi dâng lên một cảm xúc tàn nhẫn.
Vì sao người trước mặt rõ ràng có một thân hình tốt như thế nhưng lại dùng để làm việc đáng sợ như vậy.
Còn tôi không làm điều gì hết lại bị nhốt ở tầng hầm ngầm tăm tối.
Tên lưu manh thấy chúng tôi bèn đứng bật dậy.
Ánh mắt của hắn ta giống như dã thú đã đói lâu nhìn thấy một miếng thịt tươi vậy.
Mà bên cạnh hắn ta còn rải rác xác chết của mấy con mèo hoang.
Xác của những con mèo hoang này vô cùng tàn tạ, vết máu loang lổ.
Khương Điềm che mũi, nhỏ giọng nói: "Thối quá đi mất."
"Này, tôi cho anh 10 ngàn tệ, anh ngủ với cô ta một lần."
Khương Điềm đẩy tôi đến trước mặt tên lưu manh.
"Thật sao?"
Anh ta dường như có hơi nghi ngờ.
"Đương nhiên là thật, anh hoàn thành việc nhanh, tôi sẽ chuyển tiền cho anh ngay lập tức."
Khương Điềm đối diện với camera, cười nói: "Các anh trai, hãy theo dõi Tiểu Điềm thêm nhé, tiếp sau đây là một cảnh tượng vô cùng tuyệt vời."
"Một cảnh tượng tuyệt vời gì thế, tôi thấy cô chết chắc rồi!"
"Vốn muốn xem sex sướng xíu, này hoàn toàn sắp thành ác mộng cả tuần rồi!"
"Tôi là người mới tới? Có ai bảo cảnh sát chưa?"
"Báo cảnh sát cái gì? Đây là web gì không phải cậu không biết, đợi xem kịch hay đi!"
"Chủ thớt đi đường bình an!"
"Hi vọng chủ thớt không chết quá thảm!"
Khương Điềm dường như hoàn toàn bị những bình luận này làm cho mù mịt.
Nhưng cô ta không thấy được, tôi âm thầm thò một sợi tơ nhện vào trong miệng tên lưu manh.
Ánh mắt của tên lưu manh đã đánh mất tiêu cực trong nháy mắt.
Khương Điềm: "Này, anh mau lên."
Tên lưu manh cứng ngắc gật đầu, đi về phía cô ta.
Bình luận