Tặc Team

17/04/2024 09:10 1.75 K lượt truy cập

Tôi Là Thụ Trong Truyện H Văn
Chương 7

Báo cáo

 

07

 

Sau khi ra khỏi phim trường, tôi đi đường vòng đến một cửa hàng bán đồ tráng miệng.

 

Lục Hoài Cảnh từ nhỏ đã thích ăn đồ ngọt, kẹo sô-cô-la trái cây bao giờ cũng có trên người anh, tuy nhiên, bắt đầu từ một ngày nọ khi còn đang học cấp hai, anh không còn chạm vào đồ ngọt nữa, thậm chí còn có chút phản kháng với chúng.

 

Mọi người đều cho rằng do lúc nhỏ anh ăn nhiều quá nên giờ không thích nữa, mãi đến đêm tân hôn tôi mới thấy anh lén ăn bánh.

 

Đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng không phải là anh không còn thích nó nữa mà chỉ là anh sợ đánh mất lòng tự trọng.

 

Anh cảm thấy một người đàn ông trưởng thành ăn đồ ngọt trông không man.

 

Tôi thấy thật buồn cười, anh ấy đang nghĩ gì vậy không biết.

 

Nhưng khi nhìn thấy lớp kem dính trên khóe môi anh, tôi có cảm giác như lòng mình như được những chiếc lông vũ dịu dàng lướt qua, thật mềm mại.

 

Ngày trở về Trung Quốc của bạch nguyệt quang dần đến gần, cao trào của câu chuyện sắp đến, thời gian trôi qua cực nhanh.

 

Năm nay tuyết đến rất sớm, mới giữa tháng 11, những bông tuyết đã bay đầy trời, trong không khí có chút lạnh lẽo.

 

Tôi ôm chiếc bánh nhỏ đi bộ về nhà, đang suy nghĩ về tình tiết tiếp theo, nếu không có chuyện gì khác xảy ra, sau khi bạch nguyệt quang trở về Trung Quốc thì câu chuyện cũng sắp đến hồi kết.

 

Tuyết đã bắt đầu rơi dày đặc, trắng xóa, hai bên đường không có người,  thậm chí trên đường còn có rất ít taxi.

 

Tôi vừa đi về vừa hóng gió và vô tình thoáng thấy một bóng người đàn ông gầy gò đang đứng dưới trời tuyết cách đó không xa.

 

Thì ra là Bạch Ngọc.

 

Hử? ? ?

 

Bạch Ngọc? ?

 

Sau khi nhìn rõ bộ dáng của người đàn ông, tôi sững người ngay tại chỗ.

 

Không phải đến tháng sau mới về lại Trung Quốc sao?

 

Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác thì Bạch Ngọc đã cầm ô bước đến.

 

Người trước mắt trông thật xinh đẹp, đường nét thanh tú, làn da trắng nõn, toát ra nét đẹp kỳ lạ, khác thường.

 

Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười: "Bùi Thu, đã lâu không gặp. "

 

Tôi định thần lại rồi cười đáp lại: "Đã lâu không gặp. "

 

Gặp bạch nguyệt quang trước cả "kim chủ" một bước là loại trải nghiệm gì?

 

Anh nghiêng chiếc ô về phía tôi: “Hoài Cảnh đâu?” "

 

"Đang làm việc ở nhà"

 

Kỳ thực anh ấy đang ở nhà nghỉ ngơi, Lục Hoài Cảnh là một người lười biếng, mùa đông đến anh ấy càng cảm thấy lười biếng, ước một tuần có thể nghỉ năm ngày.

 

Tôi lịch sự nói: “Anh có muốn đến nhà không?” "

 

"Không, tôi mới trở về Trung Quốc hôm nay, hành lý vẫn chưa được chuyển đến. "

 

Tôi không hề ngạc nhiên chút nào khi nhận được câu trả lời như tôi mong đợi.

 

Trước khi rời đi, Bạch Ngọc nhét chiếc ô vào tay tôi khiến tôi không thể cự tuyệt, lại dùng giọng điệu vô cùng mềm mại nói với tôi: “Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

 

Bóng lưng gầy càng ngày càng xa giữa trời đầy tuyết, cuối cùng biến mất hút.

 

Khi tôi nhìn thấy Lục Hoài Cảnh trong tiểu khu, anh ấy đang vội vã bước ra ngoài với chiếc ô màu đen trên tay.

 

Tôi cao giọng gọi anh: "Anh đi đâu vậy?" "

 

Nghe được giọng nói quen thuộc, Lục Hoài Cảnh theo bản năng trả lời: “Đón em, hửm? Vợ? "

 

Tôi phủi nhẹ những bông tuyết trên vai anh, áp mu bàn tay lạnh giá của mình lên má anh: "Về nhà thôi, về nhà thôi. "

 

Anh cầm ô của tôi: "Vợ à, em lấy ô ở đâu thế? "

 

"Bạch Ngọc đưa cho. "

 

"Hả? …"

 

"Tình tiết được thêm vào..."

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
17/04/2024 09:11
0
17/04/2024 09:11
0
17/04/2024 09:12
0
17/04/2024 09:10
0
17/04/2024 09:12
0
17/04/2024 09:11
493
17/04/2024 09:12
887
15/04/2024 09:50
996
15/04/2024 09:49
1262
15/04/2024 09:49
1910

Bình luận

Nội dung liên quan