Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên thì thấy Diệp Kỳ, tuy khuôn mặt anh ấy tái nhợt gầy gò nhưng anh ấy vẫn còn sống.
Nước mắt của tôi cứ thế mà tuôn rơi chẳng dứt, trông Diệp Kỳ rất đau lòng nhưng anh ấy chỉ có thể yếu ớt nắm lấy tay tôi: "Duyệt Duyệt, em sao thế, em gặp ác mộng à?"
Tôi nhìn anh ấy, lắc đầu, hít hít mũi rồi lộ ra một nụ cười.
"Không phải, là mộng đẹp."
"Em mơ thấy chúng ta của mười năm sau, còn có một cô con gái đáng yêu tên Sương Sương nữa, một nhà ba người chúng ta hạnh phúc vô cùng."
Diệp Kỳ dịu dàng nhìn tôi lải nhải những chuyện mười năm sau với anh ấy, một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng mở miệng: "Thật xin lỗi em, Duyệt Duyệt, anh không thể cùng em đi đến lúc đó."
Anh ấy dịu dàng nhìn tôi lâu thật lâu, nước mắt tôi vẫn tuôn rơi, nhưng nụ cười trên khuôn mặt vẫn không biến mất.
"Em biết mà Diệp Kỳ, em hứa với anh, em sẽ bình an, khỏe mạnh sống tiếp."
Diệp Kỳ nhìn tôi, cũng cười mà gật đầu.
Sau đó anh ấy nói: "Duyệt Duyệt, tạm biệt."
Tôi cũng trả lời anh: "Diệp Kỳ, tạm biệt nhé."
CHÍNH VĂN HOÀN.
Loại font
|
|
Độ lớn
|
|
Giãn dòng
|
|
Màu sắc
|
Fuhu
Fuhu
Fuhu
Fuhu
|
Chương trước
Chương sau
Danh sách chương
Cài đặt
Trợ giúp
Chọn ảnh
Upload ảnh mới
Ảnh đã upload
Báo cáo bình luận xấu
Xóa bình luận
Xóa bình luận
Chặn người dùng
Chặn người dùng bình luận
Liên hệ quảng cáo tại [email protected]
Báo cáo nội dung xấu
Yêu cầu xử lý nội dung vi phạm bản quyền
Bạn cần nhập đầy đủ các thông tin dưới đây.
Chúng tôi sẽ xem xét phản hồi và xử lý sớm nhất có thể.
Không nhận bài viết từ người dùng
Có thể bạn chưa biết
Cảnh báo
Bạn sắp được chuyển đến nội dung do bên thứ 3 cung cấp.
Fuhu miễn trừ toàn bộ trách nhiệm.
Bạn vẫn muốn tiếp tục chứ?
Bình luận