Ra khỏi lối đi, vẫn là ở trong bệnh viện.
Bệnh viện ngăn nắp sạch sẽ, người qua kẻ lại, không có bất thường.
"Phạm Tiểu Tuyết không đuổi được rồi." Tôi nói.
Triệu Viên khẽ hừ: "Tất nhiên rồi, tớ lợi hại như này, lại có nhiều người như vậy, chắc chắn cô ta không dám ra ngoài để bị đánh rồi. Đi thôi, dẫn chúng tôi đi tìm thạch trấn linh."
Tôi là người duy nhất biết vị trí của thạch trấn linh, nói: "Về trường học."
Rất nhanh, chúng tôi đã đến bên bờ hồ sau núi trường học.
"Thạch trấn linh ở đâu?" Lục Minh Sâm đẩy kính.
Tôi thở phì phò chui ra khỏi ngực Triệu Viên bảo: "Ở bên dưới."
Ba người cùng nhảy xuống hồ, nước cực mạnh, càng xuống dưới âm khí càng mạnh.
Tôi có hơi lo lắng cho Lục Thành Tuyết đang bị thương, định quay sang nhưng lại bị Triệu Viên ấn lại vào trong áo. Cô ấy là lệ quỷ, nên ở trong nơi âm khí dày đặc hệt như cá gặp nước.
Sau khi chìm xuống đáy hồ, cạnh đó xuất hiện một hang động, chúng tôi bơi vào trong đó, bơi một mạch lên trên rồi nhanh chóng ngoi lên khỏi mặt nước.
Trong hang động đâu đâu cũng là băng, nhiệt độ thấp đến mức khiến người ta nghi ngờ rằng mình đang ở Nam Cực.
Tôi lạnh co quắp lại, dính sát Triệu Viên để sưởi ấm, nhưng Triệu Viên là quỷ nên cô ấy không có nhiệt độ cơ thể, vì vậy tôi càng cảm thấy lạnh lẽo.
"Đó là gì vậy? Đáng sợ quá!" Triệu Viên chỉ vào thứ quỷ quái trong lớp băng sợ hãi kêu lên: "Lệ quỷ à? Không giống lắm, giống người sống hơn."
Tôi ló cái đầu ra, ngại ngùng nói: "Đó là cơ thể đã bị lột da của tớ, xin lỗi đã dọa sợ cậu nha."
Triệu Viên: "Ờm, quả thực có hơi đáng sợ."
Lục Thành Tuyết đi đến trước lớp băng, vòng qua người tôi, Triệu Viên do dự hỏi: "Hay là đập vỡ băng đưa cô ấy ra ngoài?"
Lục Thành Tuyết nhíu mày: "Tình hình của Hương Hương rất quỷ dị, tạm thời không rõ đưa ra ngoài thì cơ thể này có thể sống được hay không nữa?"
Đến lượt tôi sợ hết hồn.
"Thạch trấn linh." Lục Minh Sâm ngẩng đầu, nhìn tảng đá trong suốt như pha lê phía trên khối băng khổng lồ đang phong ấn cơ thể tôi.
"Mau lấy xuống." Lục Thành Tuyết ôm bụng nói. Anh ấy bị Phạm Tiểu Tuyết đâm hai nhát dao, mất rất nhiều máu, giờ lại ngâm mình trong nước đã đến giới hạn rồi.
Lục Minh Sâm leo lên lớp băng, vươn tay ra lấy thạch trấn linh.
Đúng lúc này, một bóng đen tựa kiếm sắc lao đến, đánh bay Lục Minh Sâm.
Lục Minh Sâm ngã khỏi tảng băng, được Triệu Viên nhanh chóng đỡ lấy.
Lồng ngực anh ta xuất hiện vết thương cực lớn, giống như bị móng vuốt sắc bén của dã thú cào rách.
Trên lớp băng cạnh thạch trấn linh có một xác khô đen xì ngồi đó, cơ thể gầy khô đến cực điểm, chỉ có đôi mắt trong veo hoạt bát giống như trẻ con, đang xoay đảo trong hốc mắt Phạm Tiểu Tuyết.
"Tìm chết!" Triệu Viên đỡ Lục Minh Sâm, giận tím mặt, trên mặt cô ấy xuất hiện rất nhiều vết rách, hai bên khóe miệng rách ra, lộ ra trạng thái ma quỷ.
"Tôi không phải đối thủ của cô." Giọng của xác khô Phạm Tiểu Tuyết vẫn đáng yêu lanh lảnh như cũ: "Thế nhưng, cô dám tấn công tôi, tôi sẽ giết Thuế Hương!"
Cô ta giơ hai bàn tay khô quắt cắm mạnh vào trong lớp băng, hai bàn tay càng vươn càng dài, kéo thẳng xuống tóm lấy cơ thể đông cứng ở trong băng của tôi.
Lớp băng răng rắc nứt ra, giống như tuyết lở.
Xác khô nhấc cơ thể bị lột da của tôi lên, cười khẩy: "Các ngươi muốn thạch trấn linh hay là muốn Thuế Hương?"
Bình luận