Phong Linh Trấn

14/02/2024 18:38 16.54 K lượt truy cập

Nhang người chết
Chương 11

Báo cáo

Nhưng sau lưng tôi lại càng lạnh lẽo hơn.

Tôi bắt đầu không nhận thức rõ được.

Rốt cuộc là ba tôi tái phát chứng Alzheimer's.

Hay là Cố Hồng thật sự đi theo đến đây.

Nếu như là vế sau…

Tôi dùng sức cắn môi dưới.

Ba tôi vẫn luôn thúc giục tôi ăn cơm.

Tôi run rẩy cầm đũa lên, rồi tùy tiện ăn vài miếng.

Nhưng vừa đưa thứ này vào miệng, tôi lại xém chút nôn cả ra.

Hạt cơm cứng ngắc giống như còn sống vậy.

Bên trong còn có rất nhiều bột, tôi bị sặc đến mức liên tục ho khan rồi nôn hết ra ngoài.

Nhưng tôi cúi đầu nhìn thử, những thứ tôi nôn ra vậy mà toàn là gạo sống.

Còn có không ít tàn hương.

Ba tôi lại giống như không nhận ra được mà cứ đưa cơm vào trong miệng.

Trong miệng ông ấy đầy gạo sống, hai má bị nhét căng phồng lên.

“Ba! Đừng ăn nữa!”

Tôi vội vã vỗ lưng của ông ấy để ông ấy phun ra ngoài.

Cũng ngay lúc này, tôi liếc mắt nhìn thoáng qua tấm gương.

Trong gương, ngay bên cạnh tôi.

Có một bóng người mờ nhạt.

Hình dáng của cái bóng ấy không rõ ràng, nhưng lại rất gần tôi giống như dính vào với tôi.

Hóa ra, thật sự có người ở bên cạnh tôi.

Cố Hồng đi theo qua đây rồi!

Khi tôi đang hoảng sợ tột độ, tiếng chuông điện thoại chói tai phá vỡ sự yên tĩnh.

Tôi run rẩy bắt máy.

Là Lục Khiêm.

Trong điện thoại, giọng nói của Lục Khiêm tràn ngập lo lắng.

“Chuỗi tràng hạt anh đưa cho em đâu? Có phải em ném nó đi rồi không?”

“Đạo sĩ nói, ông ta cảm thấy linh hồn của Cố Hồng không ở trong biệt thự nữa.”

“Chuỗi tràng hạt ấy có thể bảo vệ em, để Cố Hồng không tìm thấy em nhanh như vậy.”

Trên mặt tôi dần dần trở nên tái nhợt.

Là Vân Huyền kêu tôi ném chuỗi tràng hạt đi.

Giọng nói của Lục Khiêm ở trong điện thoại bên đó càng lúc càng nhỏ, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng gián đoạn của dòng điện.

“Xoẹt… Bên cạnh em còn có ai… Xoẹt…”

“Xoẹt xoẹt… Anh nghe thấy bên cạnh em có tiếng thở…”

“Ba em đang ở nhà.” Tôi nói chuyện một cách run rẩy.

Giọng nói Lục Khiêm trong điện thoại chợt thay đổi.

“Chạy mau! Xoẹt… Chạy đi! Nửa năm trước chúng ta đã cùng nhau tham dự tang lễ của ba em mà!”

Cuộc trò chuyện đến đây thì bị ngắt đoạn.

Nói đúng hơn là bị người ta bấm ngắt.

Một bàn tay xám xịt vươn ra và cầm điện thoại của tôi đi.

Ba tôi nghiêng đầu, nhìn tôi.

Dưới ánh đèn cũ kỹ, khuôn mặt ông ấy hiện lên một màu xanh trắng như người chết.

“Sở Sở, con đang gọi điện thoại với ai đấy?”

Giọng nói của ba tôi mang theo cảm giác âm u lạnh lẽo và cứng ngắc như một cỗ máy.

Dường như nỗi sợ đã khiến tôi không thể hít thở.

Vì sao tôi lại quên mất chứ?

Sao tôi có thể quên nửa năm trước, ba tôi đột nhiên bị xuất huyết não và tôi đã lo liệu đám tang cho ông ấy với Lục Khiêm chứ.

Gạo sống với tro tàn trong chén đó, rõ ràng là tôi để lại khi tôi cúng bái cho ông ấy vào mấy ngày trước.

Trán tôi túa ra mồ hôi lạnh.

Tôi muốn đi ra ngoài một cách lặng lẽ.

Nhưng ba tôi lại đột ngột bắt lấy tay tôi.

Trên cánh tay xám xịt của ông ấy mọc đầy vết hoen tử thi*.

*Hoen tử thi (尸斑) là một dấu hiệu của thi thể đã chết. Đó là khi máu tụ lại ở phần dưới cơ thể và làm màu da biến thành màu đỏ hơi tía. Nguyên nhân là khi tim ngừng đập và máu ngừng tuần hoàn, các hồng cầu nặng sẽ chìm xuống xuyên qua huyết tương dưới tác động của trọng lực.



 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
15/02/2024 18:36
38
15/02/2024 18:36
13
15/02/2024 18:35
18
15/02/2024 18:35
70
15/02/2024 18:35
965
15/02/2024 18:35
1280
14/02/2024 18:24
1312
14/02/2024 18:23
1449
14/02/2024 18:23
1566
14/02/2024 18:38
1524
14/02/2024 18:36
1478
13/02/2024 18:58
1461
13/02/2024 18:58
1500
13/02/2024 18:58
1338
10/02/2024 17:23
1249
10/02/2024 17:12
1135
10/02/2024 17:12
982
10/02/2024 17:11
937
10/02/2024 17:11
912
10/02/2024 17:10
1099

Bình luận

Nội dung liên quan