Vì Người Mà Đến

07/04/2024 20:28 11 lượt truy cập

Niên Niên
C16

Báo cáo

Hắn cúi đầu nhìn ta, trong mắt thấp thoáng ý cười: "Làm sao em biết?"

Ta chân thành nói: "Công tử dạy ta biết chữ, dạy ta vẽ tranh, dẫn ta đi ăn bánh xốp giòn, mua cho ta kẹo đường thổi, thậm chí còn đưa cho ta trống lục lạc và y phục đẹp đẽ. Thu Thực tỷ tỷ và mọi người hâm mộ ta lắm đấy, nói rằng công tử chưa từng đối xử tốt với các tỷ ấy như vậy."

Thẩm Ngọc Đường nghe vậy thì cười: "Thì ra đã bị em phát hiện rồi."

"Đúng vậy, ta thông minh lắm đấy, sớm đã biết người thích ta."

Ta không tránh được mà đắc ý cực kỳ, hắn sờ lên đầu ta, nhìn ta rồi nói bằng cái giọng trầm thấp: "Vậy em thì sao? Niên Niên, em không danh không phận cũng muốn ở cạnh ta, là thật sự thích ta sao?"

"Đương nhiên rồi, có khi nào mà ta chẳng như thế với công tử, càng không thể nào rời bỏ công tử được."

Ta nhìn hắn chằm chằm, nhón chân lên hôn vào khóe môi hắn: "Công tử, sắc trời không còn sớm, chúng ta đi ngủ đi."

Không thể lãng phí thời gian nữa, đêm nay dù thế nào ta cũng phải ngắt bông hoa này xuống mới được.

Lần này ta rất thuần thục tháo đai lưng của hắn ra. Ta nói: "Công tử, Niên Niên không cần gì cả, chỉ cần người thôi, người thỏa mãn ta đi."

Thẩm Ngọc Đường là thám hoa lang của triều đình, trong kinh thành truyền miệng rằng hắn đẹp tựa thiên tiên, nhưng thực ra lại là một lang quân phong lưu đa tình.

Mỗi lần Thu Thực tỷ tỷ nghe được mấy tin đồn này đều tức giận chửi một câu: "Đám quý nữ trong kinh kia có ý với công tử nhà ta, công tử làm người chính phái ngay thẳng không chịu đáp lại nên bị bọn họ tung tin đồn thất thiệt như vậy...."

Ta kể mấy lời này cho hồ ly tỷ tỷ nghe, tỷ ấy nghe xong thì lập tức cười nhạo: "Nào có nam nhân không phong lưu, lang quân có chính phái thế nào đi chăng nữa thì thực chất bên trong cũng chơi bời trăng hoa cả thôi."

Vốn là ta không biết nên tin ai, mãi cho đến khi ta đẩy hans ngã xuống giường thì mới biết hắn thật sự là người đứng đắn.

Hắn cứ như đang bị ta ức hiếp, vành tai đỏ bừng, đôi mắt cũng đỏ, có chút ánh lệ ẩm ướt, cầm lấy đôi tay đang làm loạn của ta rồi khẩn cầu: "Niên Niên, ta còn đang để tang, em chờ một chút."

"Ta không chờ được nữa, công tử yên tâm, sẽ không có ai biết."

"Không được, trời biết đất biết, em biết ta biết."

"Đúng vậy, trời biết đất biết, người biết ta biết."

Ta cười hì hì lặp lại câu nói của hắn, tiện tay ném áo lót trên người hắn xuống đất.

Mặt hắn chợt đỏ bừng lên, đôi lông mi dài rủ xuống che khuất ánh mắt, hắn mãi không chịu nhìn ta ---

"Con cái vì phụ mẫu để tang ba năm nhưng thực ra chỉ có hai mươi bảy tháng thôi, đợi ta thêm một năm nữa là được, Niên Niên, em để ta giữ cho tròn đạo hiếu này đi, van em."

Thêm một năm?

Y phục ta đều cởi xong! Giờ ngươi lại nói với ta cái này? Nói đùa cái gì vậy?!

Ngoài cửa sổ lạnh ghê người, hoa mận đong đưa chiếu vào thành bóng nến khẽ lung lay trên tường.

Trong phòng xuân sắc kiều diễm, lửa than rừng rực, lộ ra hai gò má tràn đầy sắc hồng của Thẩm Ngọc Đường.

Mặc hắn thế nào thì hôm nay ta nhất định cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Răng nanh sắc bén dán lên cổ hắn cọ qua cọ lại.

Một năm nay ta hết lòng quan tâm giúp đỡ hắn, đã hết sạch nhẫn nại. Nếu hắn lại dám phản kháng, ta không ngại trực tiếp cắn chết hắn.

Cũng may Thẩm Ngọc Đường rất biết điều. Môi hắn khẽ mím lại, nhắm mắt ngẩng đầu, ngoan ngoãn giơ cổ cho ta cắn. Bị t cọ đau cũng không nói gì, chỉ là đôi tay đặt trên lưng ta lại thoáng dùng sức hơn.

"Niên Niên..."

Lang quân chính phái ngoan ngoãn bị ta ức hiếp, khẽ hé môi son theo bản năng mà nỉ non tên của ta. Giọng nói của hắn êm tai cực kỷ, mơ hồ còn mang chút tủi thân, lại lần nữa thì thầm bên tai ta: "Niên Niên..."

Động tác thô lỗ của ta chợt dừng lại.

Đột nhiên ta nhớ nửa năm trước hắn đi ra ngoài thành thăm hỏi ân sư, cũng dẫn theo cả ta đi cùng. Lúc xuống núi bỗng nhiên ta lại nghĩ đến kế sách anh hùng cứu mỹ nhân, muốn thử một lần để khiến Thẩm Ngọc Đường có thêm cảm tình với ta.

Thế là ta âm thầm vung ngón tay lên, một cục đá đập thẳng xuống. Mà ta trực tiếp đẩy hắn ra khiến chân bị thương nghiêm trọng. Vốn là ta chỉ muốn làm hắn sinh lòng áy náy, cảm động ơn cứu mạng của ta mà thôi.

Ai ngờ hắn căng thẳng hơn so với tưởng tượng của ta nhiều, sắc mặt tái nhợt trực tiếp ôm lấy ta chạy thẳng xuống y quán dưới chân núi.

Đi bộ vài dặm, người hầu sợ hắn cũng bị thương nên muốn thay hắn cõng ta xuống núi. Thẩm Ngọc Đường không chịu, ôm ta chẳng hề buông tay.

Ta nằm trong lòng hắn bày ra dáng vẻ đau khổ, cứ mãi lầm bẩm rên rỉ. Trên trán hắn đổ đầy mồ hôi, vừa tới y quán dưới chân núi, việc đầu tiên hắn làm là để đại phu giảm đau cho ta trước.

Đại phu cũng rất giỏi, trực tiếp lấy cửu châm ra muốn châm cứu cho ta.

Ta lập tức trắng mặt, sợ tới độ dùng cái chân còn lại nhảy bổ vào lòng Thẩm Ngọc Đường, ôm chặt lấy cổ của hắn khóc thê thảm vô cùng: "Không cần!!!"

Có trời mới biết rằng năm đó ta chết vì bị một cây châm đâm vào đầu nên bây giờ thứ ta sợ nhất là của quỷ này.

Có lẽ do phản ứng của ta vô cùng kịch liệt, cả người cứ run rẩy mãi nên Thẩm ngọc Đường trực tiếp ôm lấy ta, giơ tay sờ lên đầu ta rồi ôm chặt ta trong lòng ---

"Không phải sợ, Niên Niên đừng sợ, chúng ta về nhà."

Giọng nói của hắn quanh quẩn bên tai ta, dịu dàng cẩn thận từng ly từng tí, mơ hồ còn ẩn chứa đầy yêu thương.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
07/04/2024 20:47
0
07/04/2024 20:44
0
07/04/2024 20:44
0
07/04/2024 20:40
0
07/04/2024 20:40
0
07/04/2024 20:28
0
07/04/2024 20:28
0
07/04/2024 20:27
1
07/04/2024 20:25
1
07/04/2024 20:25
2
07/04/2024 20:24
2
07/04/2024 20:16
2
07/04/2024 20:16
3
07/04/2024 20:15
3
07/04/2024 20:06
3
07/04/2024 20:06
3
07/04/2024 20:06
2
07/04/2024 20:03
3
07/04/2024 20:02
5
07/04/2024 19:59
5
07/04/2024 19:59
8
07/04/2024 19:57
7

Bình luận

Nội dung liên quan