Chap 42
Ánh mắt lơ đãng nhìn vào một điểm vô định nào đó bên ngoài khung cửa sổ, Sam chợt buông tiếng thở dài với một biểu cảm mệt mỏi và lạc lõng.
Đây là trận chiến khó khăn nhất từ trước đến nay Sam phải đối mặt, cô không biết nó sẽ kéo dài bao lâu khi mà cảm giác chán chường và mỏi mòn đang tìm đến cô. Trước đây cho dù đối thủ là ai, có gian xảo hay tàn ác đến đâu Sam đều đủ tự tin mình có thể đối phó được nhưng lần này cô đã đặt cả trái tim và tình thân vào trong đó, cảm xúc ấy chi phối và làm cô do dự đi rất nhiều.
Chiến thắng? Nó đang trở nên quá xa xôi và mờ mịt.
Con đường phía trước của cô đang bao phủ một màu đen u ám, ngọn đèn le lói trước mắt lại không phải là thứ ánh sáng cô muốn dùng để soi rọi.
Bâng quơ với dòng suy nghĩ mông lung của mình, tiếng nhạc chuông điện thoại reo lên kéo Sam trở về với hiện tại.
"Alô."
[...]
"Được rồi, cô ấy vẫn không chịu ra ngoài thì cậu cứ tiếp tục theo dõi, có gì bất thường hãy báo ngay cho tôi biết." - hàng chân mày khẽ chau lại, việc Mon bị vướng vào chuyện này Sam cảm thấy mình thật vô dụng khi không thể bảo vệ được người con gái cô yêu nhưng bây giờ không phải lúc cô có thể đến gặp Mon, với tính cách của cô ấy, khi nhìn thấy cô chắc chắn sẽ còn đau khổ hơn nữa, tạm thời Sam sẽ tránh mặt một thời gian đợi đến lúc cả hai có thể bình tĩnh và đủ dũng khí mới gặp nhau.
Từ phía sau vội vàng bước đến, chủ tịch Chankimha không giấu được nỗi lo lắng lên tiếng: "Sam, cảnh sát báo tin vừa phát hiện ra chiếc xe rơi xuống vực gần ngôi biệt thự mẹ của các con, họ nói nó rất giống chiếc xe của Freen nên muốn chúng ta đến để xác nhận."
Quay người lại, trên gương mặt điềm tĩnh hiện lên tia hoang mang, Sam nhanh chóng giấu nó đi đưa tay nắm lấy cánh tay ông, giọng nói trấn an người đàn ông tội nghiệp với nỗi sợ hãi sẽ mất đi đứa con duy nhất của mình.
"Ba đừng lo lắng quá, Freen nhất định sẽ không sao đâu. Để con đưa ba đến đó xác nhận lại."
.
.
.
Becky vội vã chạy xuống nhà khi hay tin Freen xảy ra chuyện, tuy Sam không nói gì nhiều nhưng cảm giác bất an cứ đeo bám hành hạ cô không yên. Mấy ngày nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, Becky vẫn nghĩ Freen chơi trò mất tích để quên đi những chuyện không vui, trong lòng còn thấy tức giận và uất ức, không ngờ cô ấy lại gặp chuyện.
"Con đi đâu thế?" - nhìn thấy con gái hớt hãi chạy đi chủ tịch Hisoka lên tiếng hỏi, từ khi bà đưa số hình ấy cho Becky xem, con gái bà suốt ngày cứ nhốt mình trong phòng, không thì ngủ li bì, tuyệt nhiên lại không hề khóc lóc hay la hét gì giống bản tính thường ngày, bà đang bắt đầu lo con bé sẽ bị bệnh trầm cảm, bây giờ Becky lại hốt hoảng chạy ra ngoài như thế rất nguy hiểm.
"Con... Sam nói rằng Freen có thể đã xảy ra chuyện, con muốn đến đó xác minh... " - gương mặt lấm lét, Becky ấp úng trả lời.
"Nó như thế nào đã không còn liên quan đến nhà chúng ta nữa rồi. Chẳng lẽ kẻ trăng hoa như nó con còn đau xót sao?"
"Mẹ... dù sao đây cũng là người con từng yêu, không thể nói dứt là dứt ngay được, hơn nữa cô ấy có chuyện con không thể làm ngơ như không có gì." - mặc cho sự ngăn cản của bà Becky lại dần kiên quyết hơn trong lời nói, ánh mắt nhìn sâu vào đôi mắt trầm tư suy xét của mẹ mình, lúc này điều Becky quan tâm nhất chính là an nguy của Freen.
Nhẹ thở dài, chủ tịch Hisoka đứng lên khỏi ghế sopha bước đến gần con gái mình, giọng nói dịu lại: "Được rồi, mẹ sẽ đi cùng với con. Dù không thích Freen nhưng nể mặc chủ tịch Chankimha và Sam, mẹ cũng nên có mặt ở đó."
"Con cảm ơn mẹ!" - Becky mỉm cười cảm động nói.
.
.
.
Sững sờ nhìn sợi dây chuyền được cảnh sát bao lại cẩn thận trong lúc nhặt được nó rơi trên đám cỏ tươi trên núi, chớp nhẹ mắt một cái, đôi mắt mọng nước đã tuôn trài dòng lệ ra ngoài.
"Đây chính là sợi dây chuyền mẹ cháu đã tặng cho Freen trước khi đến buổi tiệc."
Chủ tịch Chankimha nghe xong đôi chân đột nhiên mềm nhũn không còn chút sức lực, nếu Sam không nhanh tay đỡ thì ông đã ngã khụy mất rồi.
Viên cảnh sát nhìn mọi người vẫn còn chưa thể chấp nhận được sự thật bước đến thông báo, đây cũng là trách nhiệm phải làm của ông: "Chúng tôi rất tiếc nhưng tất cả những tang vật và chứng cứ còn sót lại đều cho thấy chủ nhân của chiếc xe bốc cháy này là Freen. Xin các vị đừng quá đau... "
"Tại sao đang yên đang lành xe của con tôi lại lao xuống vực, chắc chắn là có người hãm hại. Lần trước nó đã bị bắt cóc một lần rồi, tại sao có kẻ còn muốn hại con của tôi nữa chứ?" - Không kiềm nén được nỗi xúc động, chủ tịch Chankimha quát to lên, đôi mắt quật cường của vị chủ tịch từng trải nay cũng đã rưng rưng nước, chủ tịch Chankimha không ngờ ông sống được đến từng này tuổi lại phải trở thành "người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh".
Sam sắc mặt hơi tái đi, ánh mắt nhìn lướt nhanh qua Becky và chủ tịch Hisoka, đối diện với đôi mắt giả tạo đau xót của bà khiến cô vô cùng căm tức nhưng đã nhịn xuống được, giọng nói trầm khàn cất lên: "Ba tôi hiện tại đang kích động nhưng những gì ông nói đều là điều chúng tôi rất chờ mong ở phía cảnh sát. Hãy cho chúng tôi lời giải thích rõ ràng và tìm em gái tôi trở về. Con bé rất sợ ở một mình."
Nghe lời nói của Sam Becky nghẹn ngào quay lưng chạy đi, cô không thể ngăn bản thân bật khóc như một đứa trẻ, rõ ràng chỉ vài ngày trước thôi cô và cô ấy còn nói chuyện với nhau, tại sao bây giờ Freen lại không rõ sống chết ra sao?
"Tôi rất tiếc!" - gật nhẹ đầu chào hai cha con chủ tịch Chankimha, chủ tịch Hisoka đi theo con gái của mình, nhìn thấy Becky khụy gối xuống gốc cây gần đó ôm ngực khóc tức tưởi bà chỉ lẳng lặng đứng quan sát, đi đến nước này muốn cho Becky tránh được tổn thương là điều không thể, nhưng bà vẫn không hối hận với quyết định của mình.
"Freen, chị mau trở về đi, nơi đó không có ánh sáng đâu, rất là đáng sợ... hãy trở về nhà đi... hức... "
"Em tha thứ cho Freen hết mà... chỉ cần chị bình an trở về thôi... hức... "
.
.
.
TBC
Bình luận