Thi thể nữ là con gái Đổng thị.
Ngàn năm trước, nhà họ Đổng vốn là nhà giàu phú quý ở bản địa.
“Đổng thị có dung mạo xinh đẹp, là người hiền lương, mười sáu tuổi, đã đính hôn với một nhà giàu có khác. Đây vốn là một mối lương duyên, nhưng ngay ngày thành thân, đoàn người gặp phải bọn thổ phỉ bắt cóc, Đổng thị gặp nạn, bị vũ nhục, hơn tháng sau, nàng chạy trốn về nhà mẹ đẻ, vốn tưởng rằng đã an toàn.”
“Nhưng cha mẹ anh em nhà nàng vì để giữ thể diện đã nhân lúc nàng không đề phòng đã ép nàng chết!”
“Ngày chết vừa đúng là rằm tháng bảy, nàng mặc hỉ phục, đã mang thai, sau khi chết oan hồn bất tán, quấy nhiễu khiến trong nhà không yên, nên nhà họ Đổng đã tìm đại sư trấn áp tà khí, cuối cùng dìm quan tài xuống đáy sông, ngụ ý vĩnh viễn không siêu sinh!”
Lúc mới nghe, tôi cảm thấy chua xót.
Hóa ra thời cổ đại vận mệnh của tiểu thư nhà giàu cũng không tốt hơn tôi là bao.
Thời đại thay đổi, tình cảnh của chúng tôi cũng nên thay đổi thôi.
Máu liều lên não, không biết can đảm từ đâu mà tôi nắm tay thi thể nữ hô lớn.
“Cô đã trốn thoát khỏi những tên xấu xa ấy tức có dũng có mưu, cô vốn dĩ không hề sai, người sai là cha mẹ anh em bị lễ giáo trói buộc kia của cô!”
“Tôi biết cô thương đứa trẻ, nhưng bây giờ, cho dù cô sinh ra con gái cũng không phải sợ, cô bé có thể đi học, có thể đi làm, có thể lựa chọn con đường bản thân muốn đi, không ai dám bắt nạt cô bé, cô để đứa trẻ đi đầu thai đi, nó sẽ không gặp phải những điều cô phải trải qua đâu!”
Những lời này tôi nói không hề suy nghĩ, hoàn toàn nói hết một hơi, mà máu trong mắt thi thể nữ thật sự đã không chảy nữa.
Tôi đã cược đúng rồi!
Bình luận