Phong Linh Trấn

01/04/2024 10:11 3.89 K lượt truy cập

Dầu mỹ nhân
Chương 8

Báo cáo

Tôi có hơi cảm động, nhưng lại cảm thấy có phần chuyện bé xé ra to rồi.

Bỗng dưng, tôi đột nhớ đến lời nguyền thần bí kia trong thôn, lập tức cảnh giác hỏi cậu ta: "Có phải cậu biết gì không?"

Cậu ta không trả lời tôi, chỉ nhét cho tôi một chuỗi hạt, dặn tôi đừng ra khỏi trường, sau đó quay người chạy ra ngoài.

Trong lòng tôi vô cùng lấy làm lạ, vừa tò mò vừa sợ hãi, không biết cuối cùng sẽ xảy ra gì, cũng không biết Đào Bạch có thể tìm lại được vòng cổ thật không nữa.

Nhưng đồng thời, nhiều năm qua từ đầu đến cuối trong lòng tôi vẫn luôn cảm thấy đó chỉ là một truyền thuyết, sau khi trôi qua một ngày lo sợ bất an, hiện giờ tôi vẫn tràn đầy sức lực, cũng không xảy ra điều gì. 

Song nói lời thì không nên nói quá, buổi sáng tôi vẫn khỏe như vâm thế mà buổi chiều bỗng nhiên cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

Tôi cố gắng nằm lại giường, cũng không còn sức lực để dậy nữa.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cơ thể vô lực của tôi bị cơn đau dần dần thay thế khắp mình, giống như có vô số người đang kêu khóc cầu xin bên tai tôi, khiến đầu tôi như muốn nứt ra.

Thậm chí tôi còn xuất hiện ảo thính, dường như nghe được tiếng khóc của Tiểu Nặc.

Cô ấy nói, anh Tông, anh đừng tới, anh đừng đến.

Tôi muốn mở mắt nhưng mí mắt lại nặng hơn cả núi.

Bạn cùng phòng đang gọi tên tôi, thế nhưng giọng nói truyền vào tai tôi lại càng lúc càng khẽ.

Cuối cùng tôi cũng nhận thức được bản thân mình không ổn, tôi nhìn thấy một cái vại cực lớn, có một luồng sức mạnh kéo tôi vào trong.

Tôi theo bản năng cảm giác nơi đó có vấn đề, muốn kháng cự thế nhưng cơ thể lại nhẹ như bay, không tự chủ nà bị hấp dẫn đi tới, chỉ có chuỗi hạt giống như ngàn mặt vòng cổ vàng mà Đào Bạch cho tôi ở trên người là làm tốc độ của tôi chậm tốc.

Ngay khi tôi sắp bị lôi vào trong vại, tôi bỗng nhiên cảm thấy cơ thể nặng nề, chững lại.

Xúc cảm cơ thể lần nữa trở lại đại não, cái vại lớn trước mặt cũng vỡ tan thành từng mảnh, tôi mở trừng mắt, mới phát hiện Đào Bạch ướt đẫm mồ hôi ngồi bên giường tôi, cậu ta nhét một món đồ vào tay tôi, là vòng cổ của tôi.

Lúc này cho dù tôi có ngốc nữa cũng nhận ra, lời nguyền thần bí của thôn  là sự thật, mà sở dĩ còn có thể an toàn khỏe mạnh lâu như vậy hoàn toàn là dựa vào chiếc vòng cổ này đang bảo vệ tôi.

Sau việc này, tôi và Đào Bạch cũng coi như có giao tình có thể phó thác tính mạng cho đối phương, cậu ta rất tự nhiên đã trở thành bạn thân nhất của tôi.

Tôi kể toàn bộ mọi chuyện có liên quan đến thôn mà tôi biết cho cậu ta nghe, bao gồm cả lời nguyền thần bí trong thôn.

Cậu ta chẳng hề bất ngờ chút nào, chỉ thở dài một hơi.

Tôi hỏi cậu ta: "Không phải cậu biết từ lâu rồi đấy chứ? Lời nguyền thần bí rốt cuộc là chuyện như nào? Vòng cổ lại là gì nữa?"

Ngoài dự đoán là cậu ta lại không bày ra khuôn mặt tươi cười mà nghiêm túc gật đầu, sau đó cậu ta lại hỏi ngược lại tôi: "Cậu thật sự không biết sao?"

Hai mắt tôi trống rỗng, bởi vì thật sự không hay biết gì mà nỗi sợ hãi sâu thẳm tràn ngập trong trái tim tôi.

Trong nháy mắt cậu ta lại khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, vỗ lưng tôi: "Khi nào về dịp nghỉ, hãy đưa tôi đi cùng."

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
02/04/2024 11:07
1536
02/04/2024 11:07
1478
02/04/2024 11:07
1528
02/04/2024 11:07
1668
08/04/2024 10:59
1967
08/04/2024 10:59
2321
01/04/2024 10:10
2301
01/04/2024 10:11
2175
01/04/2024 10:11
2260
01/04/2024 10:11
2340
31/03/2024 09:00
2322
31/03/2024 09:00
2422
31/03/2024 18:57
2138
31/03/2024 18:57
1847
30/03/2024 14:36
1859
30/03/2024 14:35
1772
08/04/2024 10:57
0

Bình luận

Nội dung liên quan