Bế Nguyệt Tu Hoa

17/04/2024 17:16 3.79 K lượt truy cập

Gả Thay Hốt Vàng (Tiếp)
Chương 8.2

Báo cáo

Ta dìu ngài ấy bước vào phòng và hỏi: " Hôm nay lại uống thuốc như lần trước được không?" 

 

“Thuốc đắng quá, ta không muốn uống.”

 

“Không phải trước đây ngài luôn một hơi uống sạch sao?”

 

"..."

 

"Ăn một miếng kẹo trái cây có được không?"

 

"Ta miễn cưỡng đồng ý vậy."

 

Đúng là trẻ con mà.

 

Ta nghiêng đầu nhìn ngài ấy, mấy ngày nay sắc mặt Tiêu Cảnh Hành càng ngày càng ốm yếu, vô cớ ta lại cảm thấy khó chịu hơn một chút.

 

Ngày hôm sau, ta kiếm cớ ra ngoài, rồi theo kế mẫu đến phủ Thành Dương Vương.

 

Thẩm Ngọc Thư trông hốc hác hơn trước rất nhiều, khi nhìn thấy ta, nàng ta đã mất đi thái độ kiêu ngạo và độc đoán trước kia, cau mày nhỏ giọng nói: “Vào đây theo ta.”

 

Ta đi theo nàng ta vào phòng sau, Tiêu Nhạn Lý đang dựa vào ghế, nhìn thấy ta tới liền ngồi thẳng dậy nói: “Cuối cùng cũng đến rồi.”

 

Ta cau mày, nói thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn nói gì với ta?”

 

"Có phải Tiêu Cảnh Hành thân thể càng ngày càng yếu đi không?" Tiêu Nhạn Ly nhìn ta cười hỏi: "Cô không thấy kỳ quái sao?"

 

Tay áo ta hơi siết chặt: “Ngươiã đã biết được điều gì?”

 

"Ta chỉ biết hắn hiện tại đã hai mươi mốt tuổi, thái y từng tuyên bố hắn sẽ không sống được quá hai mươi hai tuổi." Tiêu Nhạn Lý nở nụ cười có chút tàn nhẫn, "Phụ thân ta đúng thật là tàn nhẫn, huynh đệ ruột thịt cũng có thể xuống tay, không buông tha một ai."

 

Ta chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh, mặc dù trước đó ta đã ngờ ngợ đoán được điều này nhưng khi chân tướng được phơi bày ra, ta vẫn cảm thấy ớn lạnh sống lưng.

 

“Tại sao ta phải tin ngươi?” Ta hỏi, giả vờ bình tĩnh.

 

"Tại sao ư?" Tiêu Nhạn Lý đứng dậy, " Cô và Tiêu Cảnh Hành cũng không phải là loại người sẽ ngồi không chờ chết, cô hẳn đã biết Trần đại phu có vấn đề rồi phải không?"

 

Ta biết, nhưng cũng không hoàn toàn.

 

Ta mím môi không nói gì, Tiểu Nhạn Lý bước tới trước mặt ta và nói tiếp: "Ta biết cô muốn làm gì, Thẩm Vạn Loan. Nếu cô muốn trả thù Thẩm gia, muốn cho mẫu thân và đệ đệ của cô được sống tốt, ta có thể giúp cô.”

 

Tiêu Nhạn Lý chăm chú nhìn ta, ánh mắt như rắn độc bò lên leo xuống trên người ta, ta hít một hơi thật sâu hỏi: “ Ngươi muốn ta làm gì?”

 

Tiêu Nhạn Lý đưa tay kéo ta lại gần, sau đó nhét một vật gì đó vào tay ta: “ Cô chỉ cần thay mặt Tiêu Cảnh Hành giao thứ này ra, thì cả cô và hắn ta đều sẽ được an toàn. Về phần những gì mà cô muốn làm gì, ta có thể giúp cô hoàn thành."

 

"Ta biết cô sẽ không tin ta."

 

Tiêu Nhạn Lý giơ tay rút trường kiếm ra, trong tay một luồng ánh sáng lạnh lẽo xẹt qua, khi hắn giơ kiếm lên thả xuống, Thẩm Ngọc Thư vừa mới còn sống đứng bên cạnh hắn cũng theo động tác ngã xuống đất, dòng máu nóng bắn đầy lên mặt ta.

 

"Tiêu Nhạn Lý, ngươi điên rồi!" Ta nhìn hắn, cảm giác từ trên xuống dưới đều lạnh lẽo, không khỏi lùi về sau một bước.

 

Nếu hắn đã giết nàng ta, cả Thẩm gia và Thiệu gia đều sẽ không để yên cho hắn.

 

Tiêu Nhạn Lý tùy ý ném kiếm trong tay đi, đưa tay kéo ta lại gần: “Ta biết cô đang suy nghĩ gì, cứ yên tâm, cô nghĩ tại sao phụ thân ta lại gả nàng ta cho ta? Còn không phải là để lợi dụng ta, một lần trấn áp cả Thẩm gia và Thiệu gia."

 

"Hiện tại, Thẩm gia cùng Thiệu gia đều cùng ta mất đi quyền lực, bọn họ còn không thể tự bảo vệ mình, cô cho rằng bọn họ có thể uy hiếp được ta cái gì?"

 

" Cô đã hiểu tại sao phụ thân ta, ông ta có thể ngồi ở cái vị trí đó chưa? Không hề từ bất cứ thủ đoạn nào!”

 

Tiêu Nhạn Lý vừa nói vừa cười như điên.

 

Ta nhắm mắt lại, sau đó đẩy hắn ta ra, nhìn sang bên cạnh, nhìn thấy Thẩm Ngọc Thư nằm trên vũng máu, vẻ hoài nghi trong mắt vẫn còn chưa biến mất.

 

Cho đến khi chết, nàng ta cũng không thể hiểu tại sao phu quân của nàng ta, người mới vài ngày trước còn yêu nàng ta say đắm, hôm nay lại có thể giết nàng ta một cách nhanh chóng  như vậy.

 

Trước sự hiện diện của quyền lực, tất cả đều là những kẻ mất trí.

 

Ta lại nhìn Tiêu Nhạn Lý, vẻ mặt hắn ta càng lạnh lùng hơn, thấp giọng nói: “ Cô thú vị hơn nàng ta rất nhiều, đây là món quà đầu tiên ta tặng cô. Cô và ta đều là những người lớn lên trong hận thù. Cô hẳn sẽ biết phải làm gì."

 

Sau khi suy nghĩ một lúc, ta gật đầu và nói: “Được.”

 

Khi ta bước ra lần nữa, kế mẫu của ta nhìn những vệt máu đông trên mặt ta, thần sắc chậm rãi hiện lên vẻ hoảng sợ, nhiều năm qua bà ta đã cao quý thanh nhã, hiếm khi lộ ra vẻ mất bình tĩnh như vậy.

 

"Ngươi...ngươi đã làm gì vậy?" Bà ta kéo ta lại và hỏi.

 

“Bà nên hỏi con rể tốt của bà đi, thưa bà.” Ta đẩy bà ta ra và tự mình bước ra ngoài, tay nắm chặt đồ đạc.

 

Sau khi rời khỏi phủ Thành Dương Vương, ta thay một bộ quần áo sạch sẽ đi đến Trang Tử ở ngoài thành, A Nương nhìn thấy ta, trong mắt không những không hiện lên vẻ vui mừng mà còn lo lắng: “Loan Loan, ta nghe nói rằngVương gia….”

 

"Nương, Loan Loan muốn hỏi nương một chuyện."

 

Ta quỳ xuống hành lễ nói: "Ta biết nương luôn không muốn nhắc đến ngoại công, nhưng bây giờ chỉ có nương mới có thể giúp ta mà thôi."

 

A Nương sửng sốt, cau mày nói với ta: “Ngoại công của ngươi chỉ là một người buôn thuốc bình thường. A Nương biết ngươi lo lắng cho sức khỏe của Điện hạ, nhưng thái y trong cung lại đang chăm sóc ngài ấy rất tận tình. So với các đại phu ở bên ngoài, không biết tốt hơn bao nhiêu ”.

 

Ta lắc đầu, kiên trì quỳ xuống, thấp giọng nói: “A Nương, chính vì đó là ngự y trong cung nên càng không đáng tin cậy.”

 

"Ý ngươi là..."

 

Sắc mặt A Nương có chút tái nhợt, suy nghĩ hồi lâu rồi gật đầu: “Ta biết một số đại phu có y thuật giỏi ở vùng Giang Nam, có một người tên là Hà Đại phu, được mệnh danh là xuất quỷ nhập thần. Cứ như vậy đi, ta sẽ nhờ người đi tìm ông ấy." 

 

"Cảm ơn nương."

 

“Nhưng cho dù đại phu có ở đây thì làm sao chúng ta có thể tránh được người ở phía trên…” A Nương vừa đỡ ta dậy vừa hỏi.

 

“Ta sẽ tự mình nghĩ ra cách, người cứ yên tâm.” Ta vỗ nhẹ vào tay ANương, nhẹ nhàng nói: “Nương, dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không để người và A Dực xảy ra chuyện gì đâu, đừng lo lắng."

 

“Loan Loan, bây giờ con mới là người nguy hiểm nhất, con phải tự bảo trọng mình." A Nương đỏ mắt cảnh cáo ta.

 

Ta gật đầu, nghiêm túc nhìn bà ấy nói: "ANương, ta sẽ sắp xếp người đưa người đến Lăng Châu. A Dực ở ngay đó. Người đi cùng hắn sẽ an toàn hơn ở đây."

 

"Con... con đã biết A Dực ở đâu sao?" A Nương càng ngày càng hoang mang.

 

Ta gật đầu, lấy túi tiền từ trong ngực ra nhét vào tay bà ấy, sau đó kéo bà ấy ra và nói: “Ta đã dùng của hồi môn Thẩm gia đưa cho, tìm một tổ chức giang hồ đáng tin cậy, để bọn họ bí mật tìm kiếm ADực. "

 

"Mấy ngày trước ta đã nhận được tin tức, hắn hiện tại đang ở Lăng Châu, ta phái người tới gặp hắn, là sự thật, đêm nay người có thể rời đi. Dù thế nào đi nữa, cũng đừng bao giờ quay lại Thịnh Kinh nữa."

 

“Loan Loan..." A Nương ta vừa nhìn ta liền kìm lại lời nói, gật đầu trong nước mắt, "Con nhất định phải quay lại thăm ta thật tốt."

 

“Ta sẽ làm vậy, A Nương.” Ta mỉm cười với bà ấy và đưa bà ấy lên xe ngựa.

 

Nhìn xe ngựa càng ngày càng đi xa, ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhìn người đàn ông mặc đồ đen bên cạnh: “Làm đi.”

 

Khi ngọn đuốc rơi xuống đất, Trang Tử dần dần chìm trong biển lửa, ta bỏ đi mà không ngoảnh lại.

 

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
17/04/2024 17:23
0
17/04/2024 17:20
0
17/04/2024 17:20
0
17/04/2024 17:24
0
17/04/2024 17:18
0
17/04/2024 17:18
1
17/04/2024 17:17
2
17/04/2024 17:16
6
17/04/2024 17:16
10
17/04/2024 17:24
2483
17/04/2024 17:24
2164
17/04/2024 17:24
5433
12/04/2024 19:28
4628
12/04/2024 19:25
3956
12/04/2024 19:24
3826
12/04/2024 19:21
3885
12/04/2024 19:18
3935
12/04/2024 19:17
4055
12/04/2024 19:16
4100
12/04/2024 19:15
4542
12/04/2024 19:14
5056
12/04/2024 19:13
5084
12/04/2024 19:11
5306
12/04/2024 19:11
6191
12/04/2024 19:10
5702

Bình luận

Nội dung liên quan