Yêu Phi Họa Quốc

10/04/2024 13:54 2.08 K lượt truy cập

Phu Nhân Tổng Tài Thiên Biến Vạn Hóa
17

Báo cáo

“Sao cô lại nằm dưới đất?”

 

“Phó tổng… Tôi chỉ đẩy cô ta một cái, cô ta đã ngã rồi, tôi thật sự không dùng lực…”

 

Giám đốc có miệng mà không minh oan được, chỉ biết kêu trời trách đất.

 

Tổng tài bình tĩnh lại, thở phào một hơi, chỉnh lại ống tay áo của mình: “Biết rồi.”

 

Giám đốc hoảng hồn lau mồ hôi lạnh: “Tôi biết mà, Phó tổng nhìn thấy rõ ràng…”

 

“Là ông đẩy ngã cô ấy?” Tổng tài hỏi ông ta.

 

“Ơ, không phải…”

 

“Sao ông lại đẩy cô ấy? Sao ông dám đẩy cô ấy? Cô ấy là cấp dưới của ông, là nhân viên của công ty, ông có muốn ngồi chức giám đốc này nữa không?”

 

“Tôi…”

 

“Có thể là ông chỉ đẩy nhẹ một cái, nhưng ông có nghĩ sức của ông mạnh cỡ nào không? Trong khi, cô ấy chỉ là một cô gái yếu ớt!”

 

Tổng tài ngồi xuống đỡ tôi dậy, quay đầu lườm ông ta: “Cô ấy sốt rồi đây này!”

 

“Đúng vậy, đều do ông ta đẩy.” Tôi chỉ vào giám đốc: “Là do ông ta đẩy nên tôi mới sốt.”

 

“Cô đừng có nói điêu!” Giám đốc hô lên.

 

Tổng tài sờ trán tôi, tay hắn lạnh đến mức cả người tôi run lên.

 

Hắn nói: “Cô ấy sợ run cả người rồi, ông trở về suy nghĩ lại sai lầm của mình đi.”

 

Giám đốc tức giận rời sân.

 

“Thuốc! Nước ấm!”

 

Tổng tài quát lớn, ôm ngang người tôi lên, bước nhanh về phía thang máy.

 

Trời đất quay cuồng, cảm giác não và dạ dày tôi bị xoay 180 độ, đau đớn kéo cổ áo hắn: “Phó…”

 

“Suỵt, bây giờ cô cần nghỉ ngơi.” Hắn cúi đầu nói.

 

Thật mắc ói…

 

Cửa thang máy vừa đóng, hắn lập tức thả tôi xuống.

 

“Nặng quá.” Hắn vung vẩy tay, liếc mắt nhìn tôi: “Nói đi, lại bày trò gì thế?”

 

Tôi cố gắng kìm chế cơn buồn ói của mình, sống dở chết dở nhìn hắn.

 

Hắn đánh giá tôi từ trên xuống dưới, chợt nở nụ cười, tiến lên trước một bước: “Dáng vẻ như này… là chưa ôm đủ sao?”

 

“Đừng đến đây…”

 

Tôi đau đớn khom người, túm lấy áo sơ mi của hắn, cố gắng đứng vững: “Tôi thật sự không chịu được giày vò nữa…”

 

Hắn bắt lấy tay tôi, nói với vẻ giễu cợt: “Thấy chưa, tay cô cũng đang run, không đi được đường, cô có thể cầu xin tôi ôm cô…”

 

“Cầu cái quần què…”

 

“Mắng thật khó nghe.”

 

Hắn cười cười, không hề do dự mà ôm ngang lấy người tôi, bước ra khỏi thang máy, tiến vào văn phòng.

 

Đến khi bị thả lên ghế salon, tôi vẫn cảm thấy trần nhà đang xoay tròn.

 

Hắn gọi thư ký mang ghế đến, ưu nhã ngồi vắt chéo chân bên cạnh tôi, giống như thẩm vấn tội phạm.

 

Hắn lật xem hợp đồng của tôi, nhếch miệng lên.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập
10/04/2024 14:00
809
10/04/2024 14:00
608
10/04/2024 13:59
549
10/04/2024 13:59
561
10/04/2024 13:59
536
10/04/2024 13:58
545
10/04/2024 13:58
558
10/04/2024 13:57
569
10/04/2024 13:57
735
12/04/2024 14:10
3
12/04/2024 14:07
1559
10/04/2024 13:55
1066
10/04/2024 13:55
902
10/04/2024 13:54
880
10/04/2024 13:54
865
10/04/2024 13:54
878
10/04/2024 13:53
901
10/04/2024 13:53
916
10/04/2024 13:53
980
10/04/2024 13:47
998
10/04/2024 13:47
1093
10/04/2024 13:10
1144
10/04/2024 13:09
1172
10/04/2024 13:09
1239
10/04/2024 13:08
1301
10/04/2024 13:08
1371
10/04/2024 13:07
1420
10/04/2024 13:07
1460
10/04/2024 13:06
1493
10/04/2024 13:06
1559
10/04/2024 13:05
1369

Bình luận

Nội dung liên quan