Kahochan

24/12/2023 22:43 1.14 K lượt truy cập

Novel - Raga
Vol 1 - P3 - Chương 21: Extra. Một góc nhìn khác (2)

Báo cáo

*

"Nó có ổn không?"

Chiếc khăn nóng đến gần ngay trên mí mắt của cậu và như thường lệ, nó dừng lại ngay khi chạm vào. Chỉ sau khi xác nhận câu trả lời của chính mình, Ling Shinru mới nhận ra chiếc khăn che mắt mình vừa đủ nóng. Mặc dù đã tự tay kiểm tra nhiệt độ nhưng Yuri vẫn luôn hỏi Ling Shinru trước khi đắp khăn lên. Và anh nhẹ nhàng đặt tay mình lên trên đó.

Như mọi khi, bàn tay tăng thêm sức nặng của chiếc khăn nóng vẫn ở đó một lúc, rồi bắt đầu từ từ xoa xoa phần trên của mí mắt như thể đang vuốt ve nó. Cậu thích cảm giác đó hơn mình tưởng.

Cậu thích cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp dường như làm dịu đi sự mệt mỏi không chỉ ở đôi mắt mà còn trên toàn thân thể, nên ngay khi bước ra khỏi phòng tắm, cậu đã nằm dài trên chân Yuri. Đó là một bàn tay nam giới thô ráp với các khớp sống cứng rắn. Tuy nhiên, bàn tay xoa quanh mắt Ling Shinru lại rất dịu dàng và chân thành, như thể nó đang chạm tới trái tim cậu.

Nó dường như làm lộ ra con người thật của Yuri Gable.

Những cảm xúc êm đềm, nhẹ nhàng như nước, thầm giấu dưới khuôn mặt thờ ơ, lãnh đạm.

“Buổi hẹn hò với bà May có vui không?”

Ling Shinru mỉm cười nhẹ và hỏi, cảm thấy cả người mình như được thư giãn. Bàn tay đang xoa mắt cậu dường như dừng lại trong giây lát, nhưng ngay sau đó nó lại bắt đầu chuyển động lại với câu trả lời ngắn gọn: “Có”.

Sau khi bám lấy Yuri và than thở một hồi lâu, bà lão quay trở lại con đường mình vừa đi, cùng với Yuri đang mang trong tay một chiếc lọ rỗng. Và Ling Shinru, người không tìm được thời điểm thích hợp để xen vào giữa, đã nhàn nhã đi theo họ ở một khoảng cách gần.

Trên đường đi, Yuri nhận ra Ling Shinru đang đi theo và quay lại, nhưng khi Ling Shinru nhẹ ra hiệu cho anh tiếp tục đi, anh đã âm thầm mang chiếc bình của bà lão đi đến đích đến. Trong khi đó, bà lão vẫn tiếp tục lải nhải, và thỉnh thoảng Yuri đáp lại lời nói của bà lão bằng những bình luận nhẹ nhàng. Cuộc trò chuyện kỳ quái đôi khi như một vở hài kịch, Ling Shinru ở phía sau đã bật ra tiếng cười trầm thấp, nhưng bà già điếc nên không nhìn lại, còn Yuri chỉ thỉnh thoảng nhìn lại với vẻ hơi xấu hổ.

“Bà May đã nói gì thế? Anh có hiểu được một nửa những lời bà ấy nói không?”

Ling Shinru hỏi, nhưng không có câu trả lời. Ling Shinru bật cười.

“Bà May và chồng cách biệt tuổi tác rất nhiều và mọi chuyện không hề tốt đẹp giữa họ. Bà May đang bận trả nợ vì chồng ngày nào cũng ra ngoài chơi mạt chược và nợ nần chồng chất. Kết quả là đêm nào bà May cũng khóc và la hét không thể sống trong cái nhà đó được…”

Mặc dù còn rất nhỏ nhưng Ling Shinru chỉ nghe thấy tiếng khóc của bà ấy một lần. Cậu nhớ đôi mắt bà ấy mở to vì giọng nói la hét nghe như ma quỷ.

“Sau đó ông chồng qua đời. Ông ta đang trên đường đi chợ về thì vấp phải một tảng đá và ngã xuống, cứ thế ra đi. Một người khỏe mạnh đột ngột qua đời nên mọi người tổ chức tang lễ trong hoảng loạn, nhưng bầu không khí không phải quá buồn bã hay tiếc nuối gì”.

“……”

“Không phải vì ông già đó là người xấu mà vì ông ta đã già lắm rồi. Ông ta hơn bà May gần hai mươi tuổi, lúc đó đã ngoài bảy mươi rồi.”

Cậu nói thêm: “Ngày nay, vẫn có nhiều người sống đến tuổi 70, nhưng hồi đó thì không như vậy”.

Ling Shinru không đến dự đám tang. Mặc dù họ muốn cử người đến đền bù khi chồng của một nhân viên qua đời, nhưng người nhà Linga không có cách nào đích thân đến đó. Tuy nhiên, sau đó cậu có thể nghe thấy các nhân viên bàn tán. “Tôi biết dù sao thì ông ấy cũng sẽ ra đi trước vì đã quá già rồi, nhưng tôi không nghĩ mình sẽ vẫn buồn như vậy”, bà May vừa nói vừa khóc như thế.

“… … . Mặc dù là người chồng suốt đời gây đau khổ cho mình nhưng anh có nghĩ mình sẽ nhớ người đó không?”

Ling Shinru mỉm cười và hỏi.

“Tôi sẽ nhớ, tôi sẽ,” Giọng nói của Yuri lặng lẽ nói điều đó.

Yuri, người im lặng một lúc, trả lời có.

“Là tình cảm, tình cảm nhỉ, tôi đoán là mình đã bỏ qua nó vì họ cứ nói như vậy. Dù có nói gì đi chăng nữa, lý do bà ấy cứ nói về người đó là vì nhớ nhung và muốn gặp lại người ấy.”

Ling Shinru ngậm miệng lại. Yuri tiếp tục nói nhẹ nhàng trong khi nhẹ nhàng xoa mắt cho đối phương.

“Nếu chung sống với một người lớn hơn mình rất nhiều tuổi thì mỗi phút giây trong cuộc đời đều trở nên quý giá và thật đáng tiếc khi chúng trôi qua. Tôi nghĩ đó là lý do tại sao bà ấy nói nhiều như vậy vì cảm thấy có lỗi”.

“Thật đáng tiếc là tôi đã không thể tận hưởng những khoảng thời gian đó một cách trọn vẹn dù đã biết về nó. Tôi bực bội với chồng vì đã dành thời gian đó cho việc khác và tôi thấy tiếc cho bản thân vì đã lãng phí thời gian đó.

Nhưng bây giờ nó đã là quá khứ và mọi thứ đã trôi qua. Đó là cuộc đời của tôi.”

Yuri im lặng một lúc. Đột nhiên, Ling Shinru tự hỏi người đàn ông này sẽ có khuôn mặt như thế nào ở phía bên kia chiếc khăn ấm đang che khuất tầm nhìn của mình. Nhưng đồng thời, cậu cảm thấy như mình biết khuôn mặt anh ta sẽ ra sao.

Khuôn mặt ấy sẽ vẫn điềm tĩnh và lạnh nhạt như thường lệ, nhưng sẽ lặng lẽ cụp mắt và ngậm miệng chất chứa nỗi buồn cho bà May, và dường như vẫn sẽ giữ nguyên vẻ mặt như thường lệ.

Và đột nhiên.

Chỉ là đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu hay lý do nào.

À, đúng rồi. Là người này. Một cái gì đó như thế.

Nhận thức đó đã đến với cậu.

Đó là một cảm giác rất mới mẻ.

Ling Shinru đã biết Yuri Gable là người như thế nào. Cậu biết anh ta không hề thẳng thừng như bề ngoài, thực ra anh ta là một người rất tình cảm và nhạy cảm. Chưa hết, mặc dù đã biết điều này nhưng đột nhiên cậu có cảm giác như một nhận thức thực sự đã sinh ra vào thời điểm đó.

Bằng cách nào đó trái tim cảm thấy tê dại.

"Đợi chút."

Có vẻ như chiếc khăn đã nguội đi trước khi cậu nhận ra.

Sau khi gỡ chiếc khăn che mắt Ling Shinru ra, Yuri ngâm chiếc khăn vào bát nước ấm rồi làm nó ấm lại. Đúng như dự đoán, Ling Shinru ngước nhìn anh khi anh đang vắt nước trên chiếc khăn với khuôn mặt bình tĩnh và vô cảm.

“Nghĩ lại thì… … Anh Gable hơn tôi bao nhiêu tuổi?”

Một câu hỏi chưa bao giờ nghĩ đến trước đây bỗng nhiên hiện lên trong đầu cậu.

Yuri gấp khăn lại gọn gàng rồi nghiêng đầu như thể không có chuyện gì to tát nói: "Cậu không biết à."

"Mười hai? Mười ba? Tôi đoán là thế thôi.”

“… … . Anh lớn tuổi thật đấy, anh bạn.”

“Từ lúc cậu Ling Shinru chào đời, tôi đã lớn hơn cậu rồi.”

Yuri, người nói một cách bình thản, đặt lại một chiếc khăn lên mắt Ling Shinru. Tầm nhìn bị chặn. Cảm giác vốn dĩ dễ chịu và ấm cúng này, lúc này lại có vẻ lo lắng lạ lùng.

“Sau này, khi cậu Ling Shinru già đi, thỉnh thoảng hãy kể chuyện cho tôi nghe nhé.”

Yuri nói với một nụ cười nhẹ, như thể đó là một trò đùa thoáng qua. Có lẽ đó là một trò đùa vô nghĩa, nhưng ngay sau đó câu hỏi xuất hiện: “Nóng không?” và chủ đề bị thay đổi. Có lẽ, nếu Ling Shinru nhắc lại câu chuyện đó vài ngày sau, anh sẽ nói, ‘Tôi đã nói thế phải không?’ Đó là một câu chuyện không có ý nghĩa đặc biệt nào đối với anh.

──Sau này, khi cậu Ling Shinru già đi nhiều.

Khi đó, bản thân Yuri có lẽ sẽ không còn tồn tại trên thế giới này.

──Lúc đó, thỉnh thoảng hãy kể cho tôi nghe chuyện của tôi nhé.

Lý do bà ấy nói về người đó là vì nhớ nhung và muốn gặp người đó.

"......."

Ling Shinru mím môi.

Trái tim cậu chợt trở nên lạnh giá.

Cảm giác vốn bao trùm và choáng ngợp đã trở nên lạnh lẽo và đóng băng. Nên gọi đó là loại cảm giác gì nhỉ? Nó giống như──.

“Ai sẽ là người ra đi trước?”

“Làm sao tôi biết ai sẽ chết trước?” Giọng nói phát ra mà cậu không hề hay biết là âm thanh chói tai nhất trên thế giới, ngay cả với chính tai cậu. Bàn tay của Yuri đang xoa mắt dừng lại một lúc, nhưng ngay sau đó anh đã bình tĩnh đáp lại.

“Nhưng nếu có thể thì chúng ta nên ra đi theo thứ tự. Đó là điều đương nhiên.”

“Ai quy định thế? Sau này hãy kể cho tôi nghe thêm về anh Gable và tôi nhé.”

Cậu bỗng nhiên ghét tuổi tác của mình. Vẫn còn một quãng thời gian dài nữa - ít nhất là hơn cuộc đời của Yuri ít nhất mười năm - và cậu cảm thấy rất lo lắng. Nhìn Ling Shinru, người rõ ràng đang tỏ ra không hài lòng, Yuri có vẻ bối rối không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên phiền lòng khi chỉ mới một lúc trước còn có vẻ ổn.

“… . Nó có nóng lắm không?”

“Nó không nóng.”

"Cậu đau à? Tôi có ép chặt quá không?”

“Nó không đau đâu. Anh đang nhấn nó rất vừa phải.”

Yuri có vẻ hơi ngại ngùng khi nhìn xuống Ling Shinru, người như đang thốt ra những lời với giọng nói nghe như than vãn mình sắp chết vì nóng và đau, nhưng lại không nói gì. Anh dường như nghĩ rằng điều gì đó mình nói có thể đã chạm đến ký ức cay đắng nào đó về Ling Shinru mà mình không biết.

Ling Shinru, người đang im lặng để mắt đến anh, đột nhiên hỏi lại.

"Anh Gable thích những người trẻ tuổi hơn phải không?”

"Tôi?"

Một câu trả lời đầy bối rối đã quay trở lại. Tuy nhiên, cho dù bị hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn đến đâu, trước tiên anh đều phải suy nghĩ nghiêm túc trước khi trả lời và sau vài giây, và sẽ đưa ra câu trả lời thành thật.

“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó như vậy, nhưng xét đến hiện tại thì điều đó không sai.”

Nghe câu trả lời của Yuri, “Tôi không nghĩ ‘người trẻ’ hợp với sở thích của mình,” Ling Shinru bình tĩnh lại một chút. Nhưng dù vậy, cậu vẫn cảm thấy không được dễ chịu cho lắm. Chỉ thấy hồi hộp, lo lắng và cuối cùng là buồn nôn.

“......Tôi thích một người sẽ ở bên cạnh mình lâu dài.”

Những lời đó phát ra ngay cả Ling Shinru cũng không hề có ý thức - như thể đang lẩm bẩm trong giấc mơ, trái với ý muốn của mình. Đột nhiên, sau một lúc, Yuri trả lời, "Vậy à?" Sau đó anh lại im lặng một lúc.

Có lẽ cậu đang nghĩ tới ai đó. Một người mà Ling Shinru đã hy vọng sẽ ở bên cạnh mình thật lâu nhưng cuối cùng điều đó đã không xảy ra. Và chỉ sau đó, suy nghĩ của Ling Shinru mới chuyển sang người mà Yuri đang nghĩ đến lúc này.

KHÔNG.

Ít nhất vào lúc này, người mà Ling Shinru đang nghĩ tới không phải là người đó.

Ling Shinru thậm chí còn có cảm giác như Yuri nghĩ về người đàn ông đó thường xuyên hơn mình.

Ling Shinru định mở miệng định nói không phải vậy nhưng lời nói đã bị chặn lại giữa chừng.

Nếu không, cậu có thể nói gì khác?

"......."

Yuri nhẹ nhàng xoa mắt Ling Shinru, người đang ngậm miệng lại. Bàn tay đang xoa chiếc khăn lên mắt của cậu cũng nhẹ nhàng vuốt tóc Ling Shinru. Nói chính xác hơn, không phải là vuốt ve đầu Shinru, mà đúng hơn là đang nghịch vài sợi tóc kẹp giữa các đầu ngón tay mình.

Cậu cũng không thích sự đụng chạm đó. Cảm giác cù nhẹ vào tóc thường rất dễ chịu.

Nhưng bây giờ ngay cả cảm giác đó cũng có phần đáng phiền lòng. Cậu muốn lặng lẽ nắm lấy bàn tay anh ta khi nó chạm vào rồi lôi nó ra khỏi tóc mình.

“Tôi thích một người sẽ ở bên mình lâu dài.”

Ling Shinru lại lẩm bẩm. Nó giống như tự nói với chính mình hơn là với Yuri.

Trước đây, nhịp đập không ổn định đã chôn sâu trong trái tim khi cậu cố gắng từ bỏ cái người đã trở thành của người khác, dường như đang vô thức len lỏi vào trong lòng cậu. Cảm xúc lẫn lộn lý trí, “A," Ling Shinru hít một hơi dài. Hít một hơi thật sâu, tràn căng phổi để kìm nén những cảm xúc bất ổn đang trào ra.

Từ từ, thở ra từ từ. Sau đó nhịp tim không ổn định, sự hưng phấn dường như lại lắng xuống.

"Cậu có ổn không?"

Một giọng nói trầm thấp phát ra từ phía sau chiếc khăn che khuất tầm nhìn. Giọng nói có vẻ bình tĩnh nhưng thoạt nhìn lại chứa đầy sự quan tâm. Dù không thể hiện ra ngoài nhưng dường như anh ta đã nhận ra được khoảnh khắc bất ổn đó.

Một giọng nói lo lắng vang lên ngay bên cạnh. Từ người ngay bên cạnh cậu.

Trái tim dần dần chìm xuống. Cậu cảm thấy hai đôi chân bên dưới đầu và bàn tay đang che mắt mình. Anh ta đã ở đó.

Ling Shinru lặng lẽ thở ra. “Không sao đâu,” cậu lẩm bẩm, và Yuri lặng lẽ theo dõi vẻ mặt Ling Shinru, nhưng sau đó dường như cảm thấy người kia đã thư giãn và tay lại bắt đầu chuyển động. Ling Shinru, người đã im lặng một lúc, cảm nhận rõ ràng sự tiếp xúc nhẹ nhàng và chu đáo đó, thì thầm với một hơi thở trầm thấp như một tiếng thở dài.

“Đúng vậy, tôi thích một người sẽ ở bên mình lâu dài. … … Nếu thích một người không thích mình, tôi sẽ không để người đó rời đi.”

(Hết tập 1)

Chúc các ce một Giáng sinh vui vẻ nhé.

Do cũng xong rồi nên tui post luôn, dù hơi muộn rồi.

Danh sách chương

Tên
Cập nhật
Lượt truy cập

Bình luận

Nội dung liên quan